Hi Dreamers,
Bạn có biết rằng bạn chính là nguồn cảm hứng để mình viết bản tin này không?
Chính bạn, một người trẻ có đam mê, hoài bão nhưng lựa chọn làm một công việc mình không hạnh phúc chỉ vì không biết rằng “mình có thể”.
Trong bài viết giới thiệu bản tin của mình có đoạn quan trọng như sau:
Mọi người xung quanh mình và chính mình là những người mơ mộng. Mình có nhiều người bạn tài năng, đong đầy hoài bão và từng rất rực rỡ cho đến khi thời gian trôi qua, áp lực của xã hội khiến họ mất dần ánh sáng. Hoặc mệt mỏi với công việc phải dành ra 8-12 tiếng mỗi ngày, hoặc chật vật để sống được với những đam mê.
Mình thì không nhiều tài năng, cũng chẳng rực rỡ. Có lẽ chính vì thế mà mình được tiếp xúc sớm và sâu sát hơn với kinh doanh. Khi càng hiểu hơn về nó, mình càng say mê như mê một môn nghệ thuật tâm lý con người kết hợp nền tảng công nghệ. Đi đâu, gặp ai mình cũng nhìn thấy tiềm năng và tiếc nuối cho những ánh lửa sắp vụt tắt, không còn lấp lánh trong đáy mắt như mình thấy khi xưa.
Bản tin này mình viết dành cho họ, những tâm hồn mộng mơ. Mình muốn chia sẻ, ghi chép lại kiến thức, kinh nghiệm của bản thân về kinh doanh với góc nhìn gần gũi nhất, tình cảm nhất, có tính ứng dụng cao dựa trên trải nghiệm thực tế của mình.
Dĩ nhiên chúng ta ai cũng muốn được làm công việc mình đam mê, nhưng chuyện đâu phải đơn giản là “cứ mặc kệ tất cả và theo đuổi đam mê”? Mỗi người là một bản thể riêng, có nền tảng gia đình, tính cách, quan điểm, ưu tiên riêng trong cuộc sống.
Câu chuyện của bản thân mình cũng thế.
Suốt 5 năm từ khi ra trường, mình làm ở một công ty Hàn Quốc. Sếp mình đối xử rất tốt với nhân viên, đồng nghiệp cũng hòa đồng, vui vẻ, công việc thì đa dạng dự án nên mình luôn được tiếp xúc, học hỏi những điều mới. Tuy nhiên, từ khoảng năm thứ 2, thứ 3, mình bắt đầu cảm thấy không hạnh phúc khi làm ở vị trí này, thế nhưng vẫn cố gắng hết sức cho công việc vì tình cảm với sếp và mông lung về tương lai.
Nghỉ ở đây thì mình cũng có thể tìm được công ty khác thậm chí phúc lợi tốt hơn, nhưng môi trường chắc chắn không thể bằng. Rồi liệu làm công việc đó mình có thấy vui không, hay mình vẫn suy nghĩ về những lĩnh vực khác?
Sau 3 năm làm công ty, mình chuyển dịch từ tổ chức sự kiện sang marketing và phiên dịch tiếng Hàn, cả hai lĩnh vực đều không phải chuyên môn chính của mình, không có ai công nhận năng lực, cũng không quen ai trong ngành, mình hướng nội đậm đặc nên càng không dám tham gia những sự kiện networking, hay thậm chí là kết bạn, bình luận trên mạng xã hội.
Mình từng nghĩ nếu nghỉ làm sẽ đi làm phiên dịch tiếng Hàn vì ít nhất mình có chứng chỉ khá cao và có thể chứng minh năng lực ngay lập tức thông qua việc trò chuyện bằng tiếng Hàn. Thế nhưng trong thâm tâm mình không muốn chỉ chuyên sâu ngôn ngữ, nhất là khi mình đã bước chân vào thế giới marketing mới lạ và hấp dẫn. Điều khổ tâm là mình tự cảm thấy hồ sơ của bản thân thời đó không có nhiều giá trị ứng tuyển.
Không chỉ phân vân giữa hai chuyên ngành, mình còn rất thích âm nhạc, muốn làm công việc liên quan đến nghệ thuật hay thậm chí tự mở một thương hiệu của riêng mình.
Lúc đó mình có rất nhiều “không”:
Không mối quan hệ
Không chứng minh năng lực
Không vốn
Không có quyết tâm hay đam mê mạnh mẽ
Rồi mình nghĩ rằng hay cứ đi làm,
có thời gian rảnh thì chơi chơi, tập đàn, thử kinh doanh,... nhưng ai đi làm cũng biết, mỗi ngày luôn bắt đầu từ sáng sớm, vượt tắc đường, dành 8-9 tiếng ở văn phòng sau đó tiếp tục vượt tắc đường về nhà. Về đến nhà, chỉ muốn nằm chảy ra, tan vào cái giường. Có những hôm về đến nhà, bố mẹ để sẵn cơm mà mình còn nằm ngủ luôn đến 9-10h tối mới dậy tắm, ăn qua loa cho khỏi tốn công bố mẹ nấu cơm. Chỉ đủ sức lướt mạng xã hội rồi ngủ tiếp. Cứ thế ở trong guồng quay công việc, dần dần cất những đam mê vào góc phòng.
Nghe có quen quen đúng không? Nhiều bạn cũng chia sẻ với mình như vậy. Rất khó để cùng lúc đi làm và phát triển thêm đam mê, nhận việc ở ngoài còn lén lút vì sợ công ty nghĩ mình không chuyên tâm vào công việc.
Còn nếu nghỉ hẳn việc văn phòng thì sao? Kịch bản có khi còn tệ hơn.
Bấy lâu nay làm chuyên môn, bạn không biết làm thế nào để kinh doanh được từ đam mê của mình. Chẳng có vốn, mà có cũng sợ thua lỗ, không chắc có người mua gì đó của mình, không chắc về năng lực của mình. Chưa kể những bạn có trách nhiệm cần hỗ trợ gia đình lớn, gia đình nhỏ, anh chị em ruột nữa. Rất nhiều mối lo khiến chúng ta trăn trở một vòng, cuối cùng dẹp đi đam mê để lo cho sinh hoạt, nhu cầu cơ bản trước.
Vậy phải làm thế nào để được làm việc mình đam mê?
Đây không phải lời khuyên của mình mà là cách mình được nghe từ rất nhiều người thành công và mình rút ra từ chính trải nghiệm của bản thân. Đó là vẫn đi làm công ty, nhưng làm việc mình thích trong thời gian rảnh.
Thế thì có khác gì trường hợp đầu tiên ở phía trên?
Có đó bạn ạ, khác ở thái độ với quyết định đó.
Những người thành công mình nói đến là tác giả sách Austin Kleon, YouTuber Ali Abdaal, blogger Dickie Bush và gần nhất là các anh chị, bạn bè xung quanh mình. Họ đều có chung hành trình chuyển đổi nghề nghiệp.
Đầu tiên, cần có một công việc ổn định.
Đây sẽ là công việc mang lại nguồn thu chính cho bạn, để bạn và người thân có thể sinh hoạt bình thường và không phải chịu áp lực về tài chính. Khi phải chịu áp lực về tài chính, nhất là còn lo cho người thân thì trong đầu sẽ chỉ ngập tràn lo lắng phiền muộn, rất khó để bạn tập trung phát triển sự nghiệp đam mê.
Đồng thời, công việc này cần phải đảm bảo khoảng thời gian tối thiểu để bạn dành cho sự nghiệp riêng của mình.
Thứ hai, thái độ quyết tâm và chuyên nghiệp.
Khi mình coi những đam mê chỉ là để chơi cho thỏa mãn mong muốn hay giải tỏa căng thẳng thì nó sẽ mãi chỉ là “chơi”. Còn nếu mình coi khoảng thời gian rảnh đó để “đầu tư cho sự nghiệp tương lai” thì kết quả và tốc độ sẽ khác rất nhiều.
Song song với đó là thái độ chuyên nghiệp với công việc chính. Để không bị sếp và đồng nghiệp đánh giá khi làm “nghề tay trái” thì chính hành động và lời nói của mình cần phải chứng minh sự đánh giá của họ là sai. Bản thân mình bắt đầu nhận làm Social Media Freelancer từ năm thứ 3 làm ở công ty. Ban đầu cũng khá ngại và lo lắng nhưng mình quyết định chia sẻ thẳng thắn với sếp về công việc này trong những giờ nói chuyện giao lưu, đồng thời luôn nỗ lực hết mình trong công việc để không ai có thể nghi ngờ sự chuyên tâm của mình.
Thực ra việc này tùy thuộc vào tính cách của người sếp nữa. Nếu sếp là người khó đồng cảm, bạn không chắc chắn họ sẽ thông cảm thì theo mình cũng không nhất thiết phải chia sẻ chuyện cá nhân này. Tuy nhiên về thái độ với công việc thì vẫn cần chuyên nghiệp, như thế tự bản thân bạn cảm thấy đường hoàng, thoải mái khi làm hai công việc cùng lúc.
Thứ ba, kế hoạch, kế hoạch, kế hoạch.
Được làm công việc mình đam mê là cái gì đó to lớn lắm chứ, nhiều người nói nhưng đâu phải ai cũng làm được đâu. Chính vì vậy nên một khi đã quyết tâm, chúng ta cần có một kế hoạch rõ ràng.
Giai đoạn nào cần học hỏi, trau dồi chuyên môn?
Giai đoạn nào bắt đầu làm thương hiệu cá nhân, chia sẻ về đam mê?
Khi đạt được những cột mốc nào thì sẽ bắt đầu mở kinh doanh?
Nếu có vốn thì cần bao nhiêu, làm thế nào để có được số vốn đó?
Một điều quan trọng trong hành trình chuyển đổi từ công việc văn phòng sang sự nghiệp riêng, đó là điểm chuyển đổi, thời điểm từ 50-50 đến 40-60, 20-80 rồi thành 0-100. Thường thì khi dự án kinh doanh riêng có sự ổn định về mô hình, sản phẩm, mang lại doanh thu đều đặn bằng với công việc chính hoặc đủ nhu cầu chi tiêu thì sự chuyển đổi 0-100 sẽ diễn ra.
Đến đây chưa phải chạm tới thành công mà mới chỉ là bắt đầu thôi. Một khi không còn nguồn lương cố định hàng tháng, bạn sẽ phải tập trung vượt qua nhiều khó khăn để duy trì, phát triển công việc kinh doanh của mình mà không có phòng ban hay nhân viên nào hỗ trợ cả. Đó là hành trình mà rất nhiều Dreamers đã vượt qua để đạt được mục tiêu cuối cùng: Được làm công việc mình yêu thích.
Khi đọc bản tin lần này bạn thấy mình đang ở đâu trên hành trình và có những cảm xúc thế nào? Chia sẻ với mình nhé!
Cảm ơn bạn đã dành thời gian đọc bản tin Business for Dreamers.
Hẹn gặp lại.